Nhớ thời đó Tôi đang cuối cấp 2, em trai mới bắt đầu vào cấp 1, nhà thiếu thốn đủ thứ, chỉ trông vào đồng lương làm thuê mỗi ngày của Bố Mẹ, rồi nghe tin Mẹ sẽ nấu rượu. Ừ thì còn nhỏ chỉ biết Mẹ nấu thì con được ăn cơm cháy cũng thích… Những ngày đầu Mẹ tôi chạy đi học Cô hàng xóm kinh nghiệm nấu rồi về đặt nồi, mua gạo, lấy củi, mua men ủ, tốn công tốn tiền dữ lắm, thấy cũng gọi là “đầu tư”. Cơ mà đâu phải nấu là ra rượu, Mẹ tôi nấu rượu phải ngon phải đảm bảo thì mới bán nên phải nấu gạo chín thành cơm, rồi chờ nguội ủ men đủ ngày đủ tháng mới đem ra nấu thành rượu còn người ta chỉ cần ngâm gạo với men là có rượu "xịn" rồi. Cơm khê, rượu khê là chuyện thường nhật ở nhà tôi, bỏ đi nhiều lắm... chắc Mẹ tôi cũng lỗ kha khá. Còn thương cả Bố tôi hồi đó phải thử vị rượu cho Mẹ mỗi ngày…rượu thơm không? nhạt không? êm hay nồng? có đau đầu không?… Nấu rượu mà không biết uống cũng chẳng có kinh nghiệm đo độ rượu sao cho ngon nên Mẹ canh vất vả dữ lắm.
Nấu ra thấy vị hài lòng 1 chút thì bắt đầu đi chào mời khách hay chào mấy tạp hoá bỏ mối bán giùm=>>> Thời nay hay gọi là Sale thị trường thì phải
Cơ mà chẳng mời được mối nào chỉ có mấy anh em quen biết ủng hộ uống thử rồi góp ý giúp. Cứ vậy, rượu vẫn khê, khách vẫn mời rồi từ từ tay nghề lên, uống ngon khách tự ghé mua tiếp rồi tiếng lành đồn xa người này người kia ghé mua uống thử vì nghe đâu rượu nhà này nhậu mà không bị đau đầu nên khoái
Vất vả đó vì muốn rượu ngon phải thật kỹ từng công đoạn, đã vậy rượu Mẹ tôi nấu củi chứ không nấu bằng than =>>> bỏ tiền bỏ sức đi đến vườn mua củi rồi chở về nhà nấu dần. Đến nay cũng gần 15 năm Mẹ tôi nấu rượu, vẫn là Nồi rượu này, Bố đã không phải nếm vị chuẩn hay chưa nữa, khách vẫn tự ghé mua rồi nhiều lúc cháy hàng nấu không kịp.
Nồi rượu của Mẹ cũng chẳng phải quy mô tầm cỡ gì lớn nhưng đã giúp chị em tôi được ăn học đầy đủ, GĐ trang trải 1 phần. Nhiều lúc cứ khuyên Mẹ nghỉ ngơi thôi, nấu cực lắm, kinh tế GĐ đã khá hơn rất nhiều rồi nhưng Nghề chọn người mọi người ạ, khách cứ tới đặt hàng hoài không bỏ được
Thương hiệu rượu của Mẹ để được như hnay cũng phải có thời gian, sự kiên trì, cái tâm bán hàng và quan trọng sản phẩm chất lượng. Tôi thì quá may mắn vì KD 4.0 nên không vất vả nhiều như Mẹ nhưng để có thể tồn tại đến bây giờ cũng phải mất thời gian xây dựng cho mình thương hiệu riêng, thật sự khác biệt.
Theo Tôi, mỗi chúng ta trong cuộc sống đã có 1 Thương hiệu riêng rồi mang chính cái Thương hiệu đó vào công việc kinh doanh và phát triển lên. Như Mẹ tôi đã có Thương hiệu như thế nào thì khi mở bán mới được mọi người tin tưởng ủng hộ phải không nào?
Nếu bạn còn lo lắng thì hãy tự tin Kinh doanh đi, rồi sẽ có “Thương hiệu” cả thôi!